Rượu single malt Scotch whisky, được chưng cất từ pot still ở Highland, đã rất phổ biến ở Scotland vào những năm 1820. Tuy nhiên cũng có phần lớn rượu whisky được sản xuất bởi các nhà máy chưng cất lớn ở vùng Lowland. Các nhà chưng cất hàng đầu như Haigs và Steins đã áp dụng kỹ thuật chưng cất nhanh chóng để trốn thuế tiêu thụ đặc biệt cao đánh vào công suất chưng cất và quy trình của họ được cho là tạo ra một loại rượu mạnh.
Người tiêu dùng, đặc biệt là những người giàu có sẵn sàng chi trả nhiều tiền cho những mặt hàng thật - rượu whisky làm từ mạch nha lúa mạch trong các thùng rượu nhỏ ở Highland. Đó là loại rượu whisky, thường được chưng cất trong các thung lũng xung quanh Strathspey và được gọi chung là "Glenlivet", loại rượu được Ngài Walter Scott tìm kiếm trong chuyến thăm của Vua George IV tới Edinburgh vào năm 1822.
Sự bảo trợ của hoàng gia đã tạo nên sự tôn trọng và danh tiếng của rượu single malt Scotch whisky ở Anh. Và sự quan tâm của hoàng gia đối với rượu whisky mạch nha đơn cất Scotch không chỉ giới hạn ở các sản phẩm của những gì được gọi là 'nhà máy chưng cất ở miền bắc'. Ngay từ năm 1841, một thành viên của Hoàng gia đã viết thư cho Daniel Campbell của Islay để yêu cầu cung cấp " những chai Mountain Dew tốt nhất" cho các hầm rượu của Nữ hoàng Victoria .
Tuy nhiên, có vẻ như Hoàng gia chỉ chạy theo mốt uống rượu. Rượu mạch nha đơn từ Scotland đã được bán ở Anh trong suốt thế kỷ 19. Mặc dù nó vẫn là một thị trường "ngách" và doanh số bán hàng chỉ bằng một phần nhỏ so với doanh số đạt được nhờ blends sau những năm 1850, nhưng "real mountain dew" đã đến mọi nơi trên đất nước, đặc biệt là khi mạng lưới đường sắt phát triển.
Blended Scotch whisky - được làm từ sự pha trộn từ các loại single malt whisky với rượu ngũ cốc rẻ hơn được sản xuất trong quá trình chưng cất liên tục ngày càng trở nên phổ hiến hơn trong nửa sau thế kỷ 19. Tuy nhiên, cho dù các thương hiệu có uy tín như Walker, Dewar và Buchanan, rượu blended whisky giá rẻ hơn vẫn bị mang tiếng xấu, bị cho là đã pha trộn trong các nhà công cộng và các cửa hàng khác. Nhiều nhà buôn rượu vang và rượu mạnh được kính trọng nhất ở các thị trấn và thành phố ở Anh vẫn tự hào về các dòng single malt whisky của họ và tiếp tục sản xuất với các nhà máy chưng cất Glen Grant, Talisker và Smith's Glenlivet.
Vào năm 1872, một cơ quan đại diện cho Glenmorangie đã thành lập một kho hàng ở London với 20.000 gallon mạch nha đơn, để cung cấp rượu whisky cho chuỗi các cửa hàng ở các thành phố và thị trấn như Oxford, Ipswich và Leicester. Mackie & Co đã thành lập một chuỗi các cửa hàng bán Lagavulin vào những năm 1880 với các sản phẩm 7 năm và 12 năm. Các công ty đồ uống ở Anh tiếp tục khai phá sự phổ biến này. Ví dụ, W&A Gilbey đã dự trữ hàng nghìn gallon rượu whisky tại Roundhouse ở London. Công ty đã quảng cáo rầm rộ các nhãn hiệu mạch nha đơn Strathmill và Glen Spey và xuất khẩu chúng đi khắp thế giới. Công ty J&J McConnell của Ireland đã đầu tư vào một chiến dịch quảng cáo tốn kém cho nhãn hiệu OO của mình, một loại mạch nha đơn cất từ Stromness ở Orkney.
Và sau đó là các quán bar. John Stewart, một người đàn ông ở Edinburgh, đã thành lập chuỗi quán bar 'The Clachan' ở Scotland và London, nơi người ta có thể nếm thử các loại rượu whisky như Talisker, Caol Ila hoặc Glen Grant từ 5 đến 16 tuổi.
Trong khi đó, single malt whisky vẫn giữ được chỗ đứng ở các thị trường sử dụng tiếng Anh. Năm 1940, một nhà buôn rượu vang và rượu mạnh ở phố Whitehall, gần công viên Battery ở Manhttan đã giới thiệu Scotch whisky từ các nhà máy chưng cất nổi tiếng của Drummin, Glenlivet và Ardbeg. Rượu whisky Islay từ Port Ellen và Ardbeg dường như đã có một thị trường ổn định ở Mỹ, và đến những năm 1890, người ta có thể mua một thùng Ardbeg ở Manhattan chỉ với 11 đô la. Rượu whisky mạch nha đơn Islay cũng rất phổ biến ở Úc và New Zealand.
Đến những năm 1880, các thương hiệu single malt whisky bắt đầu bước vào thời kỳ thử khách. Hương vị chung của cộng đồng không còn là bia đen, rượu whisky than bùn và các loại đồ uống có hương vị đậm đà mà thay vào đó là các loại blended Scotch kết hợp với soda ngày càng trở nên phổ biến hơn. Sau đó đến năm 1898, hậu quả của vụ "Pattison Crash" đã khiến các nhà máy chưng cất hàng triệu thùng đã không bán được rượu cho các blender.
Vào thời điểm đó, các nhà chưng cất ở miền bắc đã cố gắng tìm ra một định nghĩa pháp lý cho rượu whisky Scotch để phân biệt rượu single malt whisky và blended whisky. Tuy nhiên vào năm 1909, họ đã phải từ bỏ vì phán quyết của Royal Commission:
- Rằng rượu whisky là một loại rượu mạnh được làm bằng cách chưng cất từ wash được đường hóa bằng diastase của mạch nha, "Scotch whisky" là loại rượu whisky như định nghĩa ở trên chúng phải được chưng cất ở Scotland.
Phán quyết vào năm 1909 là một tin tốt cho các nhà blend và các thương hiệu blended Scotch như Johnnie Walker, Dewar's cũng các nhà khác. Chỉ có Bill Smith Grant tại The Glenlivet vẫn tiếp tục đầu tư vào việc quảng bá loại single malt whisky trong và ngoài nước.
Sau khi Lệnh cấm kết thúc vào tháng 12 năm 1933, Smith Grant đã đến Hoa Kỳ nhiều lần để thành lập các đại lý phân phối The Glenlivet trong nước, và ông quay trở lại sau Thế chiến thứ hai để tiếp tục phát triển kinh doanh. Đến năm 1963, mặc dù bị cản trở bởi tình trạng thiếu hàng, công ty vẫn bán được 3.000 thùng mỗi năm ở Mỹ và đã đặt nền móng cho một hoạt động kinh doanh thành công ở đó. Nó vẫn là loại mạch nha đơn bán chạy nhất ở Mỹ hiện nay.
Vào cuối những năm 1950, các thương hiệu như Glen Grant và Glenmorangie đã được tái khởi động, và người ta phát hiện ra rằng những người sành rượu rất ưa chuộng rượu mạch nha đơn cất – Glen Grant 5 Years Old.
Năm 1963, Glenfiddich tái khởi động cùng với The Glenlivet ở Mỹ và đã thành công ngay lập tức. Kể từ đó, rượu single malt ngày càng phát triển mạnh mẽ.
Nguồn: scotchwhisky